Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh
Phan_15
Cảnh tượng đập vào trướcmắt làm hắn bực tức, nhìn thấy miếng băng trên tay nó thấm máu đỏ cả vậy mà vẫncứ tiếp tục đánh. Trong khi đó Duy, Long lại trầm trồ nhìn Mi, Lam đánh trảliên hồi. Không dừng trận đấu, hắn tiếp tục đứng xem.
15’ cuối cùng
Tụi nó vẫn đang dẫntrước với tỉ số 23-22
-Làm sao bây giờ? tụi nóvẫn hơn điểm!!- Ly nói nhỏ với Trang
-Đến lúc dùng “biệnpháp” mạnh rồi…. TỤI TÔI MUỐN HỘI Ý- Thảo Trang nói to với Hà Linh rồi quay quaLy và Tuyết- Được rồi, bây giờ tụi bây cứ nhắm thẳng vào cái tay đang bị thươngcủa nó mà đánh, làm cách nào để cho nó phải dùng tay đó để đỡ bóng được chứ?
Gật đầu, Ly và Tuyết đãhiểu ý. Điều khiển bóng bay theo hướng nào đối với hai nhỏ không khó, bởi cảhai đều đã thuần thạo đường chuyền bóng rồi
Bên nó cũng tranh thủhội ý và quyết định nó sẽ lên đứng trước vì nãy giờ Mi, Lam cũng mệt lắm rồi,nó đứng sau từ gần hồi đầu nên vẫn còn sức. Mi, Lam lúc đầu không chịu nhưng vìnó kiên quyết nên dù có chịu hay không thì vẫn phải chấp nhận. Và trận đấu tiếptục theo đội hình. Thảo Trang khẽ cười nham hiểm
“Điên rồi sao, cô đứngvào mục đích của Trang rồi đồ ngốc, tay lại đang bị thương, đúng là không biếttính toán gì cả, kiểu này chỉ có nước thua………..”"
Chap 35: "Tôi sẽchứng tỏ cho mọi người thấy"
Trận đấu được tiếp tục
Và theo như vị trí củađội nó thì thuận tiện cho ý đồ của Thảo Trang. Mọi đường bóng đều được nhắm vàonó có chủ ý
Cứ đợ lại một cú thì taynó lại càng nhức dữ dội hơn, tính tới bây giờ nó đã tiếp hơn 15 đợt bóng rồi.Mi, Lam cứ như người xem vậy, không tiếp được trái nào.
“Tay mình gần như mấtcảm giác rồi, hy vọng sẽ đủ để có thể kéo dài đến hết giờ……..Ối….”
Đường bóng quá mạnh, taynó không chịu nổi lực của bóng làm bóng vang ra khỏi vạch
-23-23- Hà Linh phán
-Ax, bực thật……… cốlên………3p nữa thôi!
Bây giờ thì miếng băngdán đã hoàn toàn thấm đỏ rồi. Liệu nó có đủ sức để cầm cự những phút còn lạikhông? Lúc này Duy và Long đã chú ý và hiểu được ý đồ của Thảo Trang
-Chúng ta có nên ngăntrận đấu lại không?- Duy hỏi
-Tay cô ta đang bịthương như vậy nếu như cứ cố gắng thì sẽ gây chấn thương mất- Long thuyết phụchắn bởi hắn đang có ý định sẽ xem hết trận đấu
Không nói không rằng,hắn bước ra sân kéo nó đi trong sự ngạc nhiên của mọi người, đi đến một góckhuất
-Anh làm gì vậy? Thả tôira
-Đừng chơi nữa!
-Trại sao chứ? Tôi gầnthắng rồi, anh đừng có phá rối
-Cô muốn sau khi kếtthúc trận đấu thì đi bó bột luôn à?
-Kệ tôi
-Tại sao cô cứ bướngbỉnh như vậy chứ?- hắn tức giận quát to
-Vì tôi muốn chứng tỏcho mọi người thấy rằng: tôi không phải là kẻ dễ bị bắt nạt. Tôi sẽ cho họ thấyrằng tôi sẽ chống trả đến cùng
-Chống trả đến cùng chodù có bị thương sao? Chống trả đến cùng mà ngay cả ý đồ của cô ta cô cũng khôngbiết mà gọi là chống trả đến cùng à? Sao cô lại ngu ngốc như vậy chứ
-Đúng vậy, tôi ngu ngốcvậy đó, không cần anh quan tâm
Nó bỏ đi, quay trở lạitrận đấu, thấy nó Thảo Trang lại cười mỉa, nó bắt đầu gét, rất gét nụ cười đó
Trận đấu được tiếp tục
Phải! Nó biết được ý đồcủa Thảo Trang. Nhưng nó vẫn đứng trước, bởi chỉ có đứng trước thì nó mới cóthể thực hiện được cú đập bóng xuất chúng của mình. Cú đập bóng mà không ai cóthể đợ được. Nhưng liệu với cánh tay bị thương thì nó có thể thực hiện đượcđiều đó không?
Vẫn là những đường bóngmạnh có chủ ý nhằm vào nó. Thời gian trôi qua……. chờ thời cơ. Điều chỉnh đườngbóng theo hướng mình cần. Còn 1” nữa………
Trái bóng vẫn cứ bay quabay lại trong sự hồi hộp của mọi người
Thời cơ đến rồi!
Nó dùng hết sức, bậtthật cao nhảy lên, dùng hết sức còn lại của cánh tay, đập thật mạnh vào bóng
“Chết rồi, lực không đủmạnh..”. Ly đỡ được bóng tung qua cho Tuyết. Tuyết phản mạnh, bóng bay với tốcđộ cực nhanh, đánh trả bóng. Tay nó lúc này mất cảm giác rồi. Không còn đủ sứcđể tiếp bóng nữa. Vậy là thua rồi, Không thể được!
Trong lúc bóng đang bayvề hướng nó, tay không còn chút sức lực nào để đánh trả nữa. Một nỗi thất vọngtrào dâng “Thua rồi!”
-Nhi tránh ra!
Mi từ dưới chạy lên, đẩynó qua một bên và đập mạnh bóng. Đội Thảo Trang cứ tưởng thắng rồi nên khôngthủ thế và kết quả là:
-24-23, đội Bảo Nhithắng- Hà Linh cười tươi đưa đưa ra kết quả cuối cùng
Hú……..hú……… hay quá
Đám đông hú hét, chúcmừng tụi nó. Còn tụi nó thì ôm nhau nhảy tưng tưng vui không tả nổi, thật sựchiến thắng quá bất ngờ.
-Yeah! Thắng rồi, thắngrồi!!!
-Các em đấu hay lắm,haha- ông thầy từ đâu đi tới vỗ tay bôm bốp
-Ơ, thầy……..
Hóa ra là ông thầy đãđứng xem trận đấu từ đầu đến giờ, ổng cũng thấy được ý đồ của Thảo Trang. Nhưngđiều làm ổng bất ngờ đó là đội nó lại giành được chiến thắng, bởi đội của ThảoTrang cả 3 đều nằm trong đội bóng của trường.
-Các em chơi rất rất,các em có muốn tham gia vào đội tuyển của trường không?
-Ơ……. Không ạ. Bọn em chỉđịnh đấu cho vui thôi ạ
Mặc dù tụi nó đã từ chốinhưng ông thầy vẫn cứ lẽo đẽo theo sau thuyết phục, làm cho tụi nó nhức hết cảđầu.
-Thôi được ạ……… tụi emsẽ suy nghĩ lại được chứ ạ!
-Được, được……..
Kết thúc trận đấu thìtụi nó cũng được ông thấy “miễn giảm” cho ngồi chơi luôn. MÀ nếu bây giờ có họcthì tụi nó cũng chẳng còn sức đâu mà học nữa. Ngồi ở ghế đá, bọn hắn từ đâutiến lại
-Mi đấu hay quá- Longchạy đến ngồi ngay bên cạnh Mi
Còn tên Duy thì cũng từtừ đi đến ngồi bên cạnh Lam. Sao tên này thấy Lam mà cứ rụt rè thế nào ấy nhỉ?
Còn hắn thì đưa chainước ra trước mặt nó
-Làm tốt lắm!
Chỉ một câu cụt ngũn nhưvậy mà sao nó lại thấy vui vui. Đưa thay cầm lấy chai nước tu một hơi dài, nómỉm cười
-Hì, tôi đã nói là phảilàm được mà. Thấy tôi giỏi không, hehe
-Ừ thì giỏi- nói nhỏ xíu
-Thôi, xin thầy về sớmđi, dù gì thì ngồi đây cũng không làm gì- Duy đề nghị
-Ừ, đi, về nhà tắm đã,người như con cú rồi nè
Vậy là chỉ cần một câunói của hắn, cả đám thoải mái dung dăng dung dẻ đi về. Tên Long rủ luôn Mi, Lamvề nhà hắn. “Hai cái tên đáng gét này……. chết rồi….. Mi, Lam sẽ như thế nào nếubiết mình ở cùng bọn hắn đây………Axxxx”
Vì lúc sáng đi xe buýtnên bây giờ không có xe, cả đám lại bắt xe bus về nhà. Buổi chiều nên trên xecũng hơi đông, nhưng mà vẫn có chỗ ngồi. Nó ngồi cùng Mi, Lam thì lại ngồi cùngDuy.
Thấy 2 anh chàng khôngcó ai ngồi cùng thì cả “tá” con gái ở đâu súm tới vây lại. Nào là xin số điệnthoại, hỏi tên, đứng mà cứ ưỡn ẹo. Mi nhìn thấy cảnh đó khó chịu nên cô nàngđứng phắt dậy. Qua nắm tay Long
-Đây là bạn trai tôi,làm ơn đừng có súm lại nữa, được chứ- Mi nói rồi cười tươi
-Tôi không tin, Nếu làbạn trai sao khong ngồi cùng mà ngồi riêng- một cô gái lên tiếng
-Ờ, đúng rồi ha……… chắcnó ngộ nhận đó………- cả đám con gái lại xì xầm. Mi lúng túng quá chưa biết nênnói gì thì Long lại lên tiếng
-Cô ấy nói đúng mà. Côấy là bạn gái của tôi, vậy nên cáo lỗi nhé….- Cả hai người nắm tay nhau tìm cáighế khác ngồi. Vừa ngồi xuống thì cả hai vội buông ngay tay nhau ra, mặt đỏlừ…..
Để lại hắn với đám congái……………..
Chap 36: Anh/cô ấy là người yêu tôi!!
Long và Mi đi khỏi, mấycô gái liền nhanh nhảu chộp ngay cái ghế trông bên cạnh hắn.
Người kia ngồi xuống thìlại bị người này lôi ra, người này ngồi xuống thì lại bị người kia lôi ra. Lúcnày hắn bắt đầu thấy khó chịu, tại sao đám con gái cứ thấy “trai đẹp” là lạitươm tướp như vậy chứ? Tại sao hắn im lặng nhưng vẫn không chịu đi? Bây giờ thìhắn lại ước chi đám con gái đó cứ giống như nó, cứ gét hắn cho xong!
Còn nó lúc này lại khoáichí khi thấy hắn bị đám con gái cấu xé, nhưng lại hỗn độn chút gì đó khó chịu.Cảm xúc cứ rối cả lên, không biết nên vui hay nên giận nữa!!
Ngồi hoang mang với mấycái cảm xúc, cứ đấu tranh tư tưởng “thấy cảnh đó thì mình phải vui chứ..haha……….. nhưng con trai gì mà cứ để cho cả đám con gái xúm lại động chạm nhưvậy chứ?......... nhưng mà hắn bị như vậy thì cũng đáng đời mà……… nhưng sao mấybà chị lại hám trai như vậy chứ?.........”- điên đầu với mớ suy nghĩ
Bỗng!
“Sao tay mình ấm ấmnhỉ?” Cúi xuống tìm nguyên nhân khiến bàn tay “ngọc ngà” của mình thay đổinhiệt độ một cách bất thường
“Gì…..gì đây? Sao…..saolại nắm tay mình? Từ……từ đâu ra vậy chứ?”- Thì ra hung thủ không ai khác chínhlà hắn
Vì không chịu nổi cáiđám đó nữa, hắn quyết định liều mình đứng lên tiến qua chỗ nó, chộp lấy ngaycái tay đang chống trên ghế của nó rồi kéo về phía hắn
-Tôi có người yêu rồi!Cô ấy đây!- nói rồi hắn quay qua nhìn nó cười hiền
Đơ 3s………
“Làm…..Làm gì vậy chứ?”-mặt nó đỏ ửng, tim đập nhanh hơn một nhịp. Không hiểu sao nó lại để im. Bìnhthường thì có lẽ là hắn đã bị nó đạp rớt xuống ghế và chử-i xối xả rồi.Nhưng……có lẽ…… “say” rồi sao?
-Anh cũng vậyhả?......... có phải không vậy chứ?........ Lần này là em chắc chắn anh đanggiả vờ………. Đứng vậy, con nhỏ xấu xí này sao làm bạn gái anh được……..- cả đám cứlần lượt lên tiếng phản bác
Vốn dĩ nó đã định làm“khúc gỗ” rồi cứ ngồi im cho lành, nhưng mà “cây muốn lặng mà thằng gió nó cứgây sự” đã vậy! Không làm “gỗ” nữa, làm “bão cát” dập chết cả đám luôn
-Nè! Mấy chị nói đủchưa? Đúng vậy, anh ta là người yêu tôi. Người ta đã nói là có người yêu rồi màsao mấy chị cứ mặt dày bám theo vậy? Thử hỏi ra đường có “mấy ai” hám trai nhưmấy chị? Mà đây lại còn nhỏ tuổi hơn nữa chứ! Còn chị, chị xem lại cái mặt củachị đi, chị noi tôi xấu hả? Mặt của chị thì ít ra cũng cả kí phấn trên đó, xemmặt tôi nè, da trắng mặt láng, không bôi son trét phấn như mấy chị đây. Có thểtôi không đẹp, nhưng ít ra tôi cũng hơn được nhiều “người”. Cho nên mấy ngườilàm ơn có tự trọng một chút đi ha! Tôi chỉ nói ngắn gọn như vậy thôi (ngắn gọná hả?) mong mấy chị “thấm” dùm tôi. Mà trên xe con nhiều chỗ lắm, cần gì phảidành nhau một chỗ như vậy? Bộ “thiếu hơi” nhau hả? Mà thôi, không nói nữa, tựhiểu đi nhé!
Sau khi xổ một tràng chohả giận, nó ngồi cười đắc thắng “Gì chứ dám đụng vào Bảo Nhi tôi thì mấy chịchỉ có nước độn thổ, hehe”. Mấy bà chị người thì mặt xanh lè vì xấu hổ và sợnó, người thì mặt đỏ ơi là đỏ (bớt nóng!!) vì bị một con ranh con….. vạchmặt.
Không ngờ được rằng nó lạitu được một hơi dài như vậy, chử-i xối xả. Mấy bà chị muốn nhào tới cho nó mộttrận lắm, nhưng mà vì hắn ngồi ngay đó nên đánh ngậm tức bỏ đi.
Còn hắn thì bây giờ vẫncòn đang đơ toàn tập. Hối hận khi vác cái mặt qua ngồi cạnh nó để bây giờ nóđưa nguyên cái “loa phát thanh” vô thẳng tai hắn mà xả. Lỗ tai lùng bùng nhưngsao đầu óc hắn vẫn cứ văng vẳng câu: “Đúng vậy! anh ta là người yêu tôi” Bỗngchốc, hắn lại cười một mình
Nhìn vẻ mặt của hắn, cứcười rồi mỉm, cười rồi mỉm, chắc là do uống lộn thuốc. Nó quay qua tặng cho hắnmột câu nhỏ nhẹ (tại nói lớn sợ mấy bà chị kia nghe chứ không có hiền vậyđâu!!)
-Lợi dụng “nhan sắc” tôiđủ chưa? Cười đủ chưa? Bỏ tay ra!!
-Ờ……..- vội buông tay,mặt hắn lại đỏ như gấc
Mặc dù đã buông tay nóra nhưng hắn vẫn không quên được câu nói của nó. Còn nó lúc này thì bị lây“bệnh” của hắn rồi hay sao ý, bây giờ nó lại nhớ tới câu nói lúc nãy của hắn:“Tôi có người yêu rồi, cô ấy đây”……. Cứ như vậy, cả hai lại tủm tỉm cười.
Duy và Lam ngồi sau nãygiờ, cả 2 tiếc thay cho mấy bà chị kia, và thấy may mắn khi ngồi cũng nhau chứkhông thì đã chịu cảnh tương tự rồi
10” sau
-Hai người, bị gì vậy?Ma nhập hả?- tên Long hươ hươ tay trước mặt nó với hắn- đến nơi rồi, xuống đi,cười hoài……..
-Ờ……..
Cả hai thoát ra khỏi“mộng tưởng”. Bước xuống xe mà vẫn còn lâng lâng
-Oa…… nhà Phong á hả?
Mi, Lam mặc sù sốngtrong biệt thự không nhỏ, nhưng khi đến nàh hắn thì cũng không khỏi ngạc nhiênbởi cái vẻ “đồ sộ” của nó, cho nên cái hình ảnh của Mi, Lam lúc này như là saochép hình ảnh của nó lúc mới đến nhà hắn vậy.
Vào nhà, ai về phòng nấyđể lo thay đồ
-Khoan đã, còn tụi tôiđâu có đồ đâu mà thay?- Lam sực nhớ ra
-Thì lên phòng của Nhiấy, 3 người cao ngang nhau mà, Nhi cho 2 người mươn thay cũng được- Duy chỉ taylên phòng nó
Sao mà lúc này nó géttên Duy quá!!!! Cái tên dám làm bại lộ chuyện của nó rồi!! Điên thật
-Phòng…… Nhi……MÀY Ở ĐÂYHẢ CON KIA!!!!!- Mi nhìn nó bằng con mắt sắc lẽm
-Hì……Tao……Thôi lên phòngđi rồi nói
Nó lôi nhanh hai con bạnlên phòng, dù trong lòng không biết phải giải thích như thế nào, nhưng khôngthể đứng trước mặt hai tên kia mà nói được.
-CÁI GÌ???
Sao khi lên phòng vànghe nó giải thích, Mi, Lam như không còn tin vào tai mình nữa, hóa ra lí docủa nó là: “Tao tới đây ở vì để thuận tiện cho công việc trong công ty đá quýDiamond” Nó cứ nhắm mắt nhắm mũi nói đại ra cái câu nói của hắn. Nhưng mà càng“hóa ra hơn” khi mà mấy con bạn nó hét không phải vì nó làm trong công ty , màlà vì công ty đá quý Diamond lại là của nhà hắn.
Sau khi hết một loạt thôngtin “gây đơ”, hai con bạn nó cũng chịu chui vào wc để tắm rửa thay đồ……..
Chap 37: Sở thú
Đồ của nó cũng không cógì nhiều, chỉ có quần jean, áo pull,……. và thấy thứ khác. Nói chung là chỉ mangphong cách cá tính. Mi thì có vẻ ưng ý còn Lam thì lại thích mặc váy nên cônàng không chịu mặc. Tới khi nó buông một câu “Mày không mặc thì lấy đồ cũ màmặc nhá, sạch dơ gì thì cũng tự chịu đi!!”. Thà mặc đồ của nó còn hơn là mặc đồdơ
Cô nàng giật ngay mà mặcvào. Mi thì mặc chiếc áo lệch vai cùng một chiếc quần short ngắn. Quần đó làmama mua cho nó, mà nó không thích mấy cái quần ngắn ngắn đó, nên lấy mặc ở nhàcho mát thôi, từ khi chuyển qua nhà hắn thì nó không dám động vào cái quần đónữa. Mi mở tủ thấy nên chộp ngay. Mặc vào khoe chân dài trắng không tì vết
Còn nó thì vẫn vậy, áopull quần jean, tóc cột cao. Đơn giản vì nó thích style cá tính chứ không thíchmấy kiểu “yểu điệu thục nữ”. Điều đó đối với nó là “NEVER”
Khổ nổi nó không thíchmặc váy, nên mama nó không mua, nhiều lần thấy mấy cái váy xinh ơi là xinh,thích ơi là thích nhưng mà mua về thì nó lại bỏ xó nên thôi. Cho nên bây giờkhông hề có váy cho Lam. Cô nàng mặc quần jean, áo pull giống nó. Nhưng mái tócđược xỏa xuống kéo hai bên vai.
Cả ba bước xuống nhà làmtim ai xao xuyến.
-Thấy Mi mặc đồ vậy đượckhông?- Mi chạy đến chỗ tên Long đang đứng như trời trồng.
-Ơ……ờ……..đẹp…
Chắc lần đầu tiên chàngLong rung động trước con gái, nên khi thấy Mi mặc đồ có chút hở hang anh chànglại đỏ mặt. Chứ trước giờ tiếp xúc với con gái nhiều, nói mấy câu làm vừa lòngcon gái thì Long đâu thiếu, vậy mà bây giờ lại ngại nói ra một câu khen Mi.
Cô nàng nghe chàng khenkhoái chí lắm. Cứ cười cười. Trong khi đó thì Duy tự dưng buộc miệng nói ra mộtcâu mà anh chàng cũng không biết là mình đang nói gì
-Lam dễ thương quá!
-Ơ……Cảm ơn- cô nàng mặtđỏ lựng, chỉ biết buông ra một câu cảm ơn mà lại ngại ơi là ngại
Lúc này thì tên Duy mớitỉnh ra, không ngờ chính mình lại buông ra câu đó, anh chàng cũng đỏ mặt khôngbiết nói gì.
Còn hắn thì muôn thuởcũng vậy, cả đời chẳng biết khen ai bao giờ. Cái hình ảnh của nó lúc này hắncũng thấy nhiều rồi nên cũng không có cảm xúc gì nhiều. Nó thì cũng không cầnai khen cả, nhưng thấy Mi và Lam được khen thì nó lại muốn nghe hắn nói gì đó.Thật là khó chịu “Con người gì mà chẳng có cảm xúc, cứ như cục đá vậy!!”
-Bây giờ chúng ta đi sởthú đi!!- Nó đề xuất ý kiến
-Xem bạn của cô ở trongđó hả?- một lần nữa, không khen nó được một câu bây giờ lại còn đâm chọt
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian